[TĐAB] Chap 7

6b61e15dgw1ewsvavoiwhj20rs163gsb

Chap 7: Quyết thắng (2)

Giấc mơ của Kim Tại Trung.

Đó là một giấc mơ dài mà mơ hồ.

Trong mơ, cậu tựa như một bóng ma đứng tại biên giới thực ảo, thờ ơ nhìn những cố sự quen thuộc tái diễn.

Khi còn bé bị ông ngoại phạt chạy bộ dưới thao trường, cậu mệt rũ người nhưng không khóc lóc làm nũng như những đứa trẻ bình thường; tuổi đến trường lại vì vóc dáng nhỏ gầy mà bị bạn cùng lớp chế nhạo, đến nửa đêm cậu len lén ra thao trường luyện võ; cậu không nguyện ý vào trường quân sự nên cứng đầu quỳ gối trước cửa nhà, cuối cùng lại vì ông ngoại lâm trọng bệnh mà khuất phục,…

Cảnh tượng bên dòng suối nhỏ, cậu tức giận bỏ đi nhưng lại nghe tiếng súng loạn lạc phía sau, đành trở về thủ hộ bên người kia.

Từng cảnh từng cảnh như cuộn phim cũ chiếu lại, không chút âm thanh, chỉ có hình ảnh đen trắng lướt qua nhau. Trong mơ, từng người đều bày ra biểu tình phong phú, chỉ có người kia mãi luôn trưng bộ mặt cứng ngắc, chân mày nhíu chặt, sự quật cường làm người ta cảm thấy đau lòng.

Giấc mộng này kết thúc bằng một đoạn chém giết kinh tâm động phách, 6 tên Liệp Sát dũng mãnh thiện chiến am hiểu cận chiến không ngừng truy kích, ép cho con mồi bị săn đuổi phải quay đầu phản kích, cuối cùng “hạ” được 3 tên nhưng cũng là lúc súng cạn đạn, trên người chỉ còn một con dao phòng thân. Phía trước là rừng rậm hung hiểm khôn lường, đằng sau là truy binh tàn khốc.

Tình huống bi thảm.

Kim Tại Trung trong giấc mộng là kẻ thương tích đầy mình, cậu nghĩ mình đã đến đường cùng, đành khoanh tay tại chỗ cảm nhận cơn mưa thê lương. Cậu nắm chặt con dao, cánh tay khẽ run, cậu chưa từng cô độc như thế, tựa như kẻ độc hành giữa chân trời cuối đất này, chỉ có con dao này làm bạn để cậu dựa vào.

Truy binh đã tới cùng tiếng thở nặng nhọc và mắng chửi, Kim Tại Trung nhìn thấy bản thân đã sức cùng lực kiệt kia bỗng dưng nở nụ cười tựa như tia nắng buổi sớm rồi cầm dao điên cuồng tấn công phía trước.

Cảnh trong mơ đến đây thì dừng lại.

Chỉ còn đọng lại hình ảnh máu tanh khắp nơi cùng với giọng nói trầm thấp:

Tại Trung? Kim Tại Trung?

“Ai đó?”

Cho dù không phải suốt ngày sinh hoạt dưới tinh thần căng thẳng trong thời gian dài như đám người Trịnh Duẫn Hạo, nhưng cậu cũng là thủ khoa trường quân đội, đã tham gia Lực lượng giữ gìn hòa bình. Hai ngày này đủ để cậu thần hồn nát thần tín, trông gà hóa cuốc, chỉ cần một cơn gió lay động cành cây cọng cỏ cũng đủ làm cậu giật mình tỉnh giấc.

Kim Tại Trung bật tỉnh dậy, mắt lướt tìm nơi phát ra tiếng ồn.

Trả lời cậu chỉ có tiếng gió hú và màn đêm u ám.

Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, Kim Tại Trung thở dài một hơi, nhẹ nhắm mắt, rồi lại chán nản thở dài một trận.

Người trong mộng chẳng phải chính là cậu sao?!

Đã bao lâu rồi chưa mơ lại chuyện lúc nhỏ!

 

 

Tí tách!

Tí tách!

Tí tách!

Tiếng nước mưa nhỏ giọt vang bên tai, Kim Tại Trung vừa tỉnh mộng liền căng thẳng: Đây là nơi nào?

Thiếu giáo bày ra vẻ mặt đề phòng, không khí nơi này ẩm ướt, thoạt nhìn như hang động thiên nhiên, bốn phía đều có dây leo, thạch nhũ rỉ bọt nước, dần dần tụ thành giọt nhỏ xuống mặt đất, tiếng tí tách vang vọng khắp hang động, nơi an tĩnh vốn chỉ có tiếng gió liền nhuộm màu thê lương.

“Hang…” ký ức ngắn ngủi lướt qua, hình như Trịnh Duẫn Hạo từng nhắc đến hang động, nhưng bây giờ hắn đâu rồi?

Kim Tại Trung khẽ cử động chân, lúc này mới phát hiện dưới chân là cỏ khô mà quần dài đã bị cởi mất tự bao giờ, tất cả vết thương trên đùi đều được phủ một lớp cỏ màu xanh, một mảnh quân phục đã hơ lửa được đắp trên thắt lưng, bên cạnh là một đống lửa đã tắt, chỉ còn lấm tấm chút tia lửa đỏ rực.

“Trịnh Duẫn Hạo…” Kim Tại Trung nhìn quanh một vòng, sau đó gọi nhỏ tên hắn. Cho dù là tinh anh từ lò huấn luyện bộ đội thì bất kỳ ai vào thời khắc thế này cũng theo bản năng tìm kiếm người quen của mình.

Con người không giống động vật.

Con người là sinh vật mang tính xã hội, sinh hoạt trong quần thể.

Cô độc chỉ là sự ngụy tạo của con người, cũng là vực sâu không đáy.

Hang động không còn ai khác, chả có một chút hồi âm nào, Kim Tại trung liếm môi khô khốc, cố sức đứng lên, bàn tay chống xuống đất, chân trụ chịu lực, nhưng còn chưa kịp đứng hẳn lên liền cảm nhận cơn đau đớn đến nghiến răng, thân mình lảo đảo đập vào vách đá gồ ghề, đau đến mức cả gương mặt nhăn nhúm lại.

“Cậu tỉnh rồi?”

Một tay Trịnh Duẫn Hạo cầm súng, một tay cầm một tấm lá chuối to để ngụy trang cửa hang động. Hắn vừa trở về liền thấy Kim Tại Trung tái nhợt tựa vào vào vách đá, tay chống đầu gối, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, mồ hôi chảy dọc gương mặt rồi biến mất nơi cổ áo.

Kim Tại Trung hít sâu một hơi, đầu gối gãy xương làm cậu đau đến nói không nên lời, chỉ khẽ gật đầu, cơ thể tựa vách đá yếu ớt trượt xuống.

“Chân cậu bị thương, đầu gối đã sưng tím, tôi không biết nó có thương tổn khớp xương chưa.” Trịnh Duẫn Hạo đặt lá cây tại cửa hang, đặt súng bên hông, sau đó chạy đến đỡ người Kim Tại Trung, thương tích qua lời hắn nói nghe rất bình thản nhưng động tác nhanh lẹ vững vàng lại tỉ mỉ nhắc: “Cẩn thận.”

Có Trịnh Duẫn Hạo chống đỡ, Kim Tại Trung ngừng trượt xuống, gương mặt tái nhợt khẽ ho khan rồi chậm rãi ngồi xuống, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Cám ơn, tôi còn nghĩ anh đã đi.”

Trịnh Duẫn Hạo đang thu tay về lại nghe lời này, chân mày nhíu lại, một hồi lâu mới tự tiếu phi tiếu nói: “Trong mắt cậu, tôi là người như vậy.”

Kim Tại Trung đang cúi đầu xem xét thảo dược trên đùi, cậu liền kinh ngạc ngẩn đầu bắt gặp ánh mắt dò xét của Trịnh Duẫn Hạo. Kim Tại Trung vốn là thủ khoa học viện quân sự, miệng lưỡi trơn tru, ngôn từ sắc bén lại lúng túng không biết đáp sao: “Tôi nói thật… Anh… Tôi không phải là đồng đội của anh…”

“Kim Tại Trung!” Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống, đưa lá chuối cho cậu uống nước, “Cậu nghe tôi nói, lời trước đó tôi thu hồi lại, nếu nó đã tổn thương cậu thì tôi xin lỗi.”

Kim Tại Trung thật không ngờ người như Trịnh Duẫn Hạo sẽ nhận lỗi. Cậu cảm thấy lời vừa nghe thật vi diệu, đôi mắt cậu trợn to mang theo sự kinh ngạc mà nhìn người đàn ông nghiêm nghị trước mặt. Cậu khẽ mím môi, cảm thấy tim đập nhanh lạ kỳ, nhỏ giọng nói: “Tôi không tức giận.”

“Tôi tòng quân từ hồi trung học, làm đạo binh của căn cứ Sấm Sét, đối với tôi thì mỗi một đội viên đều giống nhau.” Thanh âm của hắn rất bình thản, tựa như nói ra một mệnh lệnh, không mang chút tư tâm gì, “Không vì họ là người mà Dã Lang tôi dẫn dắt mà được chiếu cố đặc biệt gì.”

Cơn mưa to gần như ngừng hẳn, tuy rằng không có ánh nắng, nhưng vẫn có chút ánh sáng len qua khe lá rọi vào gò má Trịnh Duẫn Hạo, lúc nói chuyện môi hắn sẽ khẽ nhếch lên, lông mi rũ xuống, rõ ràng trông rất an bình ấm áp, nhưng hết lần này đến lần khác câu chữ phát ra luôn vô tình.

Đa tình cũng chính là vô tình nhất.

Kim Tại trung chẳng hiểu vì sao bản thân nghĩ đến câu này, nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng lời nói trước đó của Trịnh Duẫn Hạo làm cậu có chút hụt hẫng, tựa như có vật chặn ngang cổ họng, chua xót tựa như cắn phải một quả táo non

“Y phục của cậu đã hơ khô rồi.” Trịnh Duẫn Hạo không hề phát giác biểu tình lạ kỳ của Kim Tại Trung, ném quần áo đã hơ trên đống lửa cho cậu, “Sơn động này tránh gió tốt ghê, mưa to hay ánh lửa đều không truyền ra tránh cho bị phát hiện.”

“Tôi đã ngủ bao lâu?” Kim Tại Trung không biết bây giờ nên nói gì, đành bàn chuyện linh tinh khác.

Trịnh Duẫn Hạo ướt đẫm một thân và quân phục khô ráo trên tay đối lập thấy rõ minh chứng sự quan tâm hết mực của hắn làm cậu có chút xấu hổ.

Kề vai chiến đấu cùng đối thủ nhiều năm, sau đó khắc khẩu bỏ đi, quay lại cứu người, cuối cùng quay lại điểm xuất phát được người kia cứu.

Tình huống không thể vi diệu hơn.

“Có lẽ là hơn 20 tiếng.” Trịnh Duẫn Họa xoay lưng về phía Kim Tại Trung, hay tay bắt chéo nắm góc áo, sau đó cởi áo lộ ra bờ lưng ting tráng, “Ban đêm cậu sốt cao, tôi nghĩ cậu không chống đỡ nổi nữa, không ngờ thân thể gầy nhom đó lại tràn sức sống vậy.”

Kim Tại Trung không chú tâm lời hắn nói, tấm lưng rắn chắc trước mặt hắn có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ bả vai tới eo, tựa như muốn chém đứt người ra làm hai khúc, cho dù vết thương đã khép lại nhưng phần thịt mới hồng hồng nổi lên lại chẳng ăn nhập với làn da nâu rám. Tuy nhiên rất có phong vị đàn ông.

“Tôi cũng là quân nhân.” Kim Tại trung tựa như động vật nhỏ bị chạm vào vết thương, thanh âm nâng cao, dọa Trịnh Duẫn Hạo kinh ngạc, hắn quay người nhìn lại thì cậu mới phát giác bản thân phản ứng quá khích, lúng túng gãi mũi thuận tiện chuyển đề tài: “Vết thương trên lưng anh là xảy ra chuyện gì?”

“Cái này?” Trịnh Duẫn Hạo xoay lưng, ngửa cổ nhìn ra sau, nhìn thấy kim Tại trung đang nhìn lưng mình mới thản nhiên nói, “Nhiệm vụ 5 năm trước.”

5 năm trước?

Kim Tại Trung cúi đầu trầm tư, sau đó ánh mắt lóe sáng: “Ở Lào phải không? Trận truy bắt trùm ma túy Andy Trần, kết quả kẻ dẫn đường phản bội, toàn đội Dã Lang bị nhốt trong núi, tôi nhớ là có một đội viên hi sinh, tên là Ưng hay Kên Kên gì đó? Sau đó, nhờ anh lãnh đạo toàn đội liều mình đánh lén lúc nửa đêm bắt sống tên trùm buôn lậu cùng 17 tên đứng đầu. Đúng không?”

“Làm sao cậu biết?” Trịnh Duẫn Hạo đang vặn lưng liền sửng sốt, lập tức quay đầu, ánh mắt sắc bén như thanh kiếm tuốt khỏi vỏ, “Ai nói cho cậu biết?”

Rõ ràng vừa rồi còn là không khí trao đổi vui vẻ, những lời này của Trịnh Duẫn Hạo liền phá nát tất cả. Kim Tại Trung ngẩn đầu nhìn người đàn ông đã phóng tới trước mặt, một tay hắn chống lên tường, hai mắt nhìn chằm chằm cậu. Chỉ bị nhìn như thế thôi cũng đã cảm thấy một áp lực vô hình làm Kim Tại Trung ngậm miệng lại.

“Nói!”

Đội hành động đặc biệt Dã Lang là tổ chức chuyên nhận nhiệm vụ bí mật từ lãnh đạo, từ thành viên tới nhiệm vụ đều cơ mật tuyệt đối, thỉnh thoảng có 1-2 nhiệm vụ bị truyền ra ngoài, liền đủ cho giới bộ đội nghị luận náo nhiệt.

Mà nhiệm vụ ở Lào vào 5 năm trước được liệt vào hàng “Tuyệt mật” bởi vì nó liên quan đến nằm vùng và cơ mật cấp cao, trở thành nhiệm vụ ưu tiên của Đảng, thậm chí nội bộ cầm quyền cũng ít khi nhắc đến, làm sao Kim Tại Trung biết?

Thái độ tựa như thẩm vấn phạm nhân của Trịnh Duẫn Hạo làm Kim Tại Trung cảm thấy khó chịu, cậu và Trịnh Duẫn Hạo nói một hồi liền nổi tranh cãi. Làm thiên chi kiêu tử nhiều năm, cho tới bây giờ cậu vẫn luôn được vây quanh bởi ánh mắt hâm mộ của người khác, vì vậy ánh mắt cậu liền cường liệt, không nhường một bước nào, “Tại sao tôi phải nói với anh?”

Thực tế, Trịnh Duẫn Hạo nghi kỵ là hợp lý, bởi vì không ai biết Kim Tại Trung sinh ra trong gia đình quân nhân, hơn nữa còn là gia thế hiển hách. Nhiệm vụ ở Lào mà không ai muốn nhắc đến là do cậu lén nhìn tư liệu trong máy tính của ông ngoại.

“5 năm trước…” gương mặt Trịnh Duẫn Hạo ép sát gần, gằn giọng từng chữ, sát khí bốc lên: “Trước khi phản quốc, tên phản đồ bỏ trốn chưa rõ tung tích đó từng là học viên tốt nghiệp học viện quân sự đạt hạng ưu tú nên được đồng học giúp đỡ nhập cư trái phép ra nước ngoài, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.”

Phản quốc

Chạy trốn

Trường quân đội

Tốt nghiệp…

Những từ này như bão đạn vừa rồi, làm cho cả người Kim Tại Trung lạnh lẽo tựa hầm băng.

“Anh…” Kim Tại Trung cứng người, 5 năm trước, đúng là cậu vẫn còn học tại trường, “Hoài nghi tôi?”

“Đây là tuyệt mật cấp cao, ngoại trừ thủ trưởng phân khu và đội viên Dã Lang tham gia thì chẳng còn ai biết, thậm chí Tuấn Tú gia nhập sau cũng không biết” Trịnh Duẫn Hạo rũ mi mắt, nói từng chữ: “Cho nên, cậu phải nói cho tôi biết vì sao cậu biết.”

“Nếu tôi không nói?”

Kim Tại Trung quật cường kiêu ngạo từ trong xương tủy, cậu cứng rắn ngậm chặt miệng.

“Tôi sẽ báo cáo đúng sự thật với quân khu, Trịnh Duẫn Hạo nắm cằm Kim Tại Trung, lại bị cậu gạt tay ra, “Mỗi đội viên Dã Lang sẽ không bỏ qua bất kỳ thứ gì liên quan đến đầu mối, cũng không bỏ qua cho kẻ đã hại đồng đội mình.”

“Tôi thì sao?” Kim Tại Trung trưng ra biểu tình lạnh lùng giống Trịnh Duẫn Hạo, hai người cứ dằn co như vậy, một người ngẩn đầu, một người nhìn xuống, ánh mắt sáng quắc trừng đối phương, “Đối với anh, mỗi đội viên đều giống nhau ư?”

Gậy ông đập lưng ông.

Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, không nói gì, Kim Tại Trung cảm thấy một trận hả hê nhưng cảm giác hả hê nhanh tan biến chỉ còn lại nỗi bi ai.

Cậu coi hắn là đối thủ, thậm chí là người chống đỡ cậu vượt qua đủ loại cực khổ ở chiến trường. Vậy mà với hắn thì cậu chẳng là gì.

Thật đáng buồn, châm biếm biết bao.

“Kim Tại Trung, tính cách này của cậu sẽ có lúc hại cậu.”

Kim Tại Trung nghiêng đầu tránh khỏi ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo, “Tôi cũng tặng lời này cho anh.”

Bầu không khí lần nữa trầm mặc xấu hổ.

 

 

Không chờ hai người lại mở miệng, miệng hang truyền đến tiếng động. Trịnh Duẫn Hạo thính tai liền xoay người, tay sờ súng bên hông, không ngờ Tại Trung đứng sau cũng nghe thấy, cậu liền cảnh giác đứng dậy… Không ngờ đụng phải ngực Trịnh Duẫn Hạo, hai người đồng thời lảo đảo vài bước, hang động gồ ghề rất dễ mất thăng bằng

“Bên trái hướng 1 giờ.”

Kim Tại Trung đứng không vững, ngay khi mắt thấy bản thân gần như ngã dập mặt thì Trịnh Duẫn Hạo phản ứng nhanh liền đỡ lấy Kim Tại Trung, kéo lại bên người. Hắn vừa lùi lại mò tìm chỗ dựa, tay giơ súng lên, ngón tay đặt tại cò súng chuẩn bị bóp cò.

“Ấy ấy ấy, người cùng nhà.” Súng chưa kịp nổ liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói, Phác Hữu Thiên vừa bước vào liền xanh mặt nói: “Lão đại… Má nó, tôi chưa thấy gì hết.”

“Phát hiện cái gì…” Kim Tuấn Tú đi phía sau, lưng hướng ra cửa, nghe tiếng Phác Hữu Thiên liền quay lại chẳng ngờ nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo ôm Kim Tại Trung, còn cậu thì không mặc quần, sắc mặt tái nhợt: “Lang… Học trưởng… hai người…”

“Tuấn Tú, ra ngoài canh cửa với tôi nào.” Phác Hữu Thiên tinh ranh bày ra biểu cảm “thấu hiểu”, lôi kéo Kim Tuấn Tú ra ngoài. Biểu tình Trịnh Duẫn Hạo hiếm khi xấu hổ, nhẹ hắng giọng nói:

“Phác Hữu Thiên.”

“Hả?”

“Vào đây.”

“Ax lão đại, tôi không thấy gì hết mà.”

“Còn nói nhảm thì hít dất 1000 cái tại chỗ.”

“Thôi được rồi, tôi thấy hết rồi.” Trịnh Duẫn Hạo là người nói được làm được, Phác Hữu Thiên hiểu rõ hơn ai hết nên liền xoay người, bỉu môi: “Sao hai người tới đây, làm tôi và Tuấn Tú tìm mệt muốn xỉu.”

Trịnh Duẫn Hạo ra ý bảo Kim Tuấn Tú phụ một tay nâng Kim Tại Trung, còn mình bỏ súng vào người, miệng nói: “Tại Trung đánh lạc hướng bọn Liệp Sát, bị thương nhẹ nên đến đây cho an toàn.”

“Đánh lạc hướng Liệp Sát.” Chẳng biết Phác Hữu Thiên đã lăn qua vũng bùn nào mà cả người đều nhầy nhụa bùn đất, vừa nghe Trịnh Duẫn Hạo nói liền cười to một trận, tay vỗ vai Kim Tại Trung, bật ngón cái với cậu. “Đàn ông chân chính, đám ranh con Liệp Sát tựa như uống máo gà, lúc tôi và Tuấn Tú đụng trúng họ, tốn một đống thời gian mới cắt đuôi được.

Lúc này Tại Trung và Duẫn Hạo mới chú ý đến cánh tay quấn băng gạt của Phác Hữu Thiên, trên băng vải đã  thấm chút máu màu hồng nhạt, nhưng Trịnh Duẫn Hạo chẳng lộ chút lo lắng nào, chỉ thản nhiên hỏi: “Băng gạt ở đâu ra vậy?”

“Tên nhóc Tuấn Tú cao số ghê.” Cậu ta đụng trúng hai nhóm, trong đó có người bốc thăm được một túi y tế, thế là chúng ta hưởng lợi.

Kim Tuấn Tú bị nhắc đến chỉ cười, cậu là người kín tiếng nhất đội, chỉ là bây giờ do rất thân quen với Kim Tại Trung, cậu nhanh chóng lôi băng gạt ra giúp Tại Trung băng bó. Trịnh Duẫn Hạo liếc nhìn Kim Tại Trung, chần chừ một lúc mới quyết định tạm gác chủ đề trước đó.

Còn 1 ngày trước khi thực chiến diễn tập kết thúc, việc quan trọng bây giờ là tìm cửa ra, chuyện khác thì… sau này còn thời gian.

“Cậu và Tại Trung còn chưa ăn gì phải không?” dù Phác Hữu Thiên bị thương nhưng hắn vẫn dư thừa tinh lực. Tựa như chợt nhớ điều gì, hắn tháo túi đeo sau lưng đưa ra hai gói giấy: “May mắn là vừa cướp được hai gói bánh quy, không cần ăn thịt rắn bù đói.”

Trịnh Duẫn Hạo khụy chân ngồi xuống, giơ tay bắt lấy gói bánh quy, liếm môi thèm thuồng nhưng vẫn đưa qua cho Tại Trung trước: “Kim Tại Trung.”

“Hả?”

“Lấy.”

Kim Tại Trung ngơ ngác nhận bánh quy từ tay Trịnh Duẫn Hạo, cậu vẫn còn chìm đắm trong không khí giương cung bạt kiếm ban nãy, nhất thời chưa kịp định thần, chờ tới khi Trịnh Duẫn Hạo mở gói bánh, một lúc nhét 3 cái vào miệng, nhai nhai vài cái liền nuốt xuống, rồi lại nhét bánh vào miệng.

“Lang, bọn anh lấy được bao nhiêu địa đồ?” Kim Tuấn tú xử lý vết thương của Tại Trung xong liền khoanh tay dựa cửa, quan sát tình hình địch mọi lúc, tiện miệng hỏi: “Có tin tức của Đại Trương và lão Hàn không?”

“Cộng luôn phần Tại Trung lấy từ bọn Liệp Sát thì là 6 mảnh, các cậu thì sao?”

“5 mảnh.” Phác Hữu Thiên thận trọng lấy gói địa đồ giấu trong ống tay áo ra, miệng không ngừng nghỉ: “Vẫn chưa bị thấm nước, này giao cho cậu… thêm 3 mảnh bên lão Hàn nữa thì chúng ta có ít nhất 14 bản, muốn tạo thành bản đồ hoàn chỉnh cần khoảng 25 mảnh…”

“Không có chuyện Hàn Duệ và Đại Trương không thu hoạch được gì. “ Trịnh Duẫn Hạo cười nhạt, “Chỉ cần thêm 5 mảnh là đủ cho chúng ta tìm ra.”

“Ha ha” Phác Hữu Thiên sờ mũi, cười quỷ quyệt, “Đại Trương như tên tướng cướp ấy, tuyệt đối giành được kha khá mảnh địa đồ, vậy chúng ta làm gì bây giờ? Đi tìm bọn họ.”

Kim Tuấn Tú và Kim Tại Trung đều nhìn Trịnh Duẫn Hạo, gần đến cuối thực chiến thì mỗi quyết định đều ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, mà Trịnh Duẫn Hạo – đội trưởng của đội Trung Quốc lại là người đủ sức cáng đáng áp lực và trách nhiệm hơn người.

Thế nhưng, người này vẫn cười nhạt, tựa như không quan tâm mấy mà thản nhiên nói: “Chờ”

“Chờ?” Kim Tại Trung nghi hoặc, tay lau vụn bánh quy rơi trên khóe miệng: “Chờ cái gì, 17 đội, hiện tại còn lại 5, mà tổng số địa đồ là 150 mẫu. Những đội còn sống sót thì hẳn là có gần hòan chỉnh bản đồ rồi, chúng ta không có thời gian.”

Trịnh Duẫn Hạo cười không nói, vẻ mặt bí hiểm, ngay khi Kim Tại Trung nghĩ hắn sẽ không nói thì hắn lại mở miệng: “ Trừ Kim Tại trung, những người khác phân công canh phòng. Chờ Hàn Duệ và Đại Trương trở về liền tiến tới đấu trường ác liệt đó.”

 

 

Trịnh Duẫn Hạo đoán không sai, Đại Trương và Hàn Duệ dựa theo ký hiệu Duẫn Hạo để lại mà tìm tới nơi bọn họ trú ẩn chỉ trong vòng 2 tiếng đồng hồ, Kim Tuấn Tú chịu trách nhiệm canh phòng phát hiện bọn họ đầu tiên, thế nhưng chuyện sau đó lại không ai ngờ tới.

Đại Trương bị thương.

Đây là lần đầu Hàn Duệ phóng khoáng hài hước lại bối rối, lưng cõng Trương Văn Viễn, mắt vừa nhìn thấy Kim Tuấn Tú cầm súng thì liền an tâm ngất đi.

“Làm sao vậy?” mặc dù chân Kim Tại Trung được băng bó mới chuyển biến tốt, nhưng vì lo lắng an toàn, cậu vẫn ở trong hang động canh chừng. Cho nên khi nhìn thấy Phác Hữu Thiên và Trịnh Duẫn Hạo vác Hàn Duệ và Trương Văn Viễn tiến vào liền hoảng sợ, vội vàng đứng dậy: “Bị thương sao?”

“Hàn Duệ kiệt sức mới ngất đi.” Kim Tuấn Tú thăm dò bên ngoài xem chừng có người theo dõi hay không, sau khi chắc chắn an toàn mới xoay người vào trong, “Không biết Đại Trương gặp chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt thì như bị con gì cắn, thoạt nhìn rất giống trúng độc.”

“Rắn?”

“Tôi không biết, lão Hàn còn chưa nói rõ liền hôn mê.”

Hai người đang nói chuyện thì Trịnh Duẫn Hạo và Phác Hữu Thiên đã đặt hai người xuống đất. Hàn Duệ với sắc mặt tái nhợt, nhưng rõ ràng không bị thương, Phác Hữu Thiên cầm bình nước rót vào miệng hắn. Đại Trương nằm cạnh lại rất thê thảm, hắn bôn ba 2 ngày 2 đêm trong rừng nguyên thủy, sắc mặt hiển nhiên không được hồng hào, nhưng môi thâm tím, từ lúc được đặt nằm xuống thì cơ thể liền run rẩy không ngừng, tựa như sốt cao, làm mọi người cực kỳ lo lắng.

“Thế nào?” Phác Hữu Thiên đút nước cho Hàn Duệ xong liền xoay qua Trương Văn Viễn, lại phát hiện Duẫn Hạo chau mày, liền biết có chuyện không ổn: “Rất nghiêm trọng sao?”

Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc, tay cởi quân phục trên người Đại Trương, sau đó nâng người hắn dậy, tay lần mò xung quanh như đang tìm gì đó, một lúc sau mới nói “Chắc là bị động vật có độc tấn công, nhưng sao lại không thấy vết thương?”

“Hay là trên đùi?” Phác Hữu Thiên đã trải qua chiến trường trong rừng cùng Trịnh Duẫn Hạo nhiều lần, hắn biết rõ trong rừng có rất nhiều động vật truyền độc… những thứ bé nhỏ này lại có tốc độ giết người nhanh hơn cả bom đạn, “Nhưng đây là rừng nhiệt đới, hẳn là không có độc trùng.”

Trịnh Duẫn Hạo đang muốn xắn ống quần Đại Trương lên liền nghe Hàn Duệ yếu ớt nói chuyện, bởi vì thời gian dài không có giọt nước nào vào miệng, giọng hắn khàn đi thấy rõ: “Là… khụ khụ… nhện… trên đùi.”

“Lão Hàn, cậu thế nào rồi.” Hữu Thiên vui mừng hỏi thăm, Tuấn Tú cũng nhìn sang, “Đại Trương xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm” Hàn Duệ chồng người ngồi dậy, Kim Tại Trung đang tựa người gần đó liền vươn tay giúp đỡ, Hàn Duệ cảm kích cười, mệt nhọc nói: “Lúc tôi gặp hắn, thì hắn đang bị một nhóm Liệp Sát truy kích, tôi chạy đến hỗ trợ thì phát hiện hắn đã không ổn, sau đó mới biết là do nhện cắn. Hắn cũng không rõ là loại nhện gì, nhưng theo miêu tả của hắn thì hẳn là Nhện hùm đen.”

Hàn Duệ khó khăn lắm mới nói dứt câu, sắc mặt Trịnh Duẫn Hạo càng thêm thâm trầm, mà Kim Tuấn Tú đã kinh hô: “Nhện hùm đen? Má nó!”

Nhện hùm đen mà họ nói là nhện hướng sáng ngụ trong hang, là động vật có chứa kịch độc nguy hiểm, thân thể bao bọc bởi lớp lông sần sùi có sọc tựa như bộ da cọp cho nên mới được gọi là Nhện hùm đen. Nó thuộc họ nhện Haplopelma nổi danh cực độc, tính hay tấn công, phóng kịch độc.

“Sau khi tôi… tôi phát hiện thì đã hút độc ra rồi, chỉ là không ngờ tới độc tính của loài nhện này quá mạnh, cho nên tôi không dám tự quyết, không thể làm gì khác hơn là cõng hắn lần theo ký hiệu của anh để tìm tới đây.”

Lúc Hàn Duệ giải thích, Trịnh Duẫn Hạo đã xắn ống quần Đại Trương lên xong, quả nhiên trên đùi có vết cắn sâu hoắc, vùng da xung quanh đã bầm tím đen, đồng thời có dấu hiệu khuếch tán độc. Phác Hữu Thiên nhìn thoáng qua liền nói: “Tuấn Tú, chẳng phải cậu từng nói độc của loài nhện này chỉ bám trên miệng vết thương, nếu đã rút ra thì sẽ không khuếch tán sao?”

“Đúng vậy.”

“Lão đại…” sau khi xác nhận rõ ràng xong, Phác Hữu Thiên quay đầu dò ý Trịnh Duẫn Hạo: “Chúng ta…”

“Kim Tại Trung.” Trịnh Duẫn Hạo không để ý đến Phác Hữu Thiên, ngẩn đầu nhìn thấy dáng vẻ cậu đang ngơ ngác: “Cậu và Hàn Duệ phân công canh chừng trong ngoài. Tuấn Tú lại đây.”

Thanh âm Duẫn Hạo không lớn, nhưng mỗi chữ đều kiên định, mang theo khí tức không thể chống đối, Kim Tuấn Tú và Kim Tại Trung đồng thời đáp lời, hai người thay đổi vị trí, Kim Tại Trung đưa lưng về phía mọi người, đề phòng địch thủ, Hàn Duệ cố gắng đứng lên, đến gần cửa hang canh chừng.

“Đè tay chân cậu ta lại.” Trịnh Duẫn Hạo hất cằm, ý bảo Tuấn Tú và Hữu Thiên đè chặt tứ chi Đại Trương, sau đó rút ra con dao được Tại Trung trả về, xem xét một lát mới ra quyết định, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Đại Trương, cố gắng chịu đựng.”

“Trịnh Duẫn Hạo, anh tính…” Kim Tại Trung phát hiện Trịnh Duẫn Hạo muốn thử ăn cả ngã về không liền vội quay đầu ngăn cản nhưng lại chậm một bước.

Dao bén cắm vào da thịt, Trịnh Duẫn Hạo nắm dao, cắn răng quét một vòng, động tác quyết tuyệt chuẩn xác nhanh gọn lóc mảng thịt đã tím đen ra.Máu phun khắp mặt hắn, cảnh tượng như ngục Tu La này lại đem đến sự mỹ lệ kỳ dị.

Thủ pháp của Trịnh Duẫn Hạo chuẩn xác mà nhanh gọn, chờ Đại Trương cảm nhận được đau đớn thì hắn đã rút dao ra, cầm lấy quân phục đè lên vết mổ cầm máu, miệng nói với Tuấn Tú: “Băng gạt.”

Cho dù đã biết Trịnh Duẫn Hạo sẽ làm vậy, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn làm Tuấn Tú ngỡ ngàng, cậu chậm một nhịp mới tỉnh táo chạy đi lấy băng rồi băng vết thương đang chảy máu ào ào.

Những đội viên lâu năm như Hàn Duệ và Hữu Thiên đều không có phản ứng gì, Hàn Duệ gác tại cửa hang còn nhấc chân đá Kim Tại Trung còn đang cứng ngắc, nhỏ giọng trêu chọc: “Bị dọa hả? Lão đại chính là như vậy, tuy nhiên hắn ra tay có chừng mực, sẽ không đả thương động mạch chủ. Ngoài vết thương ngoài da thì chân của Đại Trương sẽ vẫn giữ được.”

“Phác Hữu Thiên” Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, đem dao dính máu để lại chỗ cũ, vươn tay lau đi vết máu bắn trên người, thanh âm lãnh đạm tự như hành động cắt một khối thịt trên người đồng đội vừa rồi chưa từng xảy ra, ngay cả ánh mắt cũng lãnh đạm: “Chỉnh lý đồ đạc, tận dụng thời gian xác định đường đi.”

“Rõ.”

“Tuấn Tú, kiểm kê vũ khí, phân phát cho mọi người.” Trịnh Duẫn Hạo nhanh chóng ra cửa, giao lệnh cho từng người: “Hàn Duệ, Đại Trương giao cho cậu chăm nom. Gần đây có cỏ cầm máu, tôi đi nhặt về, 30 phút nữa chúng ta xuất phát.”

“Rõ.”

Trừ Kim Tại Trung thì 3 người kia đều lu bu đủ việc, bọn họ đối với chỉ thị của Duẫn Hạo chỉ có phục tùng, không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Nhưng Kim Tại Trung lại khác, ngay khoảng khắc Trịnh Duẫn Hạo và cậu thoáng nhìn nhau, cậu cúi đầu nhưng lại giữ tay hắn.

“Chuyện gì?” Trịnh Duẫn Hạo mất kiên nhẫn quay đầu hỏi.

“Anh muốn dắt Đại Trương theo cùng?”

“Nói xàm.” Trịnh Duẫn Hạo đang vội muốn chết, chẳng muốn nói chuyện dong dài với cậu liền vội rút cánh tay, “Cậu phụ trách canh phòng, tôi đi một lát sẽ trở về.”

Trịnh Duẫn Hạo nhấc chân đi tiếp, Kim Tại Trung nhìn bóng lưng hắn mà nghiến răng, ném khẩu súng cho Hàn Duệ, chạy nhanh đuổi theo, không chờ Duẫn Hạo phản ứng liền nói: “Anh không thể mang Đại Trương theo cùng.”

“Tôi là chỉ huy cao nhất, tôi có quyền quyết định mọi mệnh lệnh.” Trịnh Duẫn Hạo ngừng chân ngay cửa hang, ánh mắt từ trên chiếu xuống Kim Tại Trung, biểu tình lạnh lùng, chẳng thèm nể mặt nói thẳng: “Cậu đa phản lại mệnh lệnh của tôi, Kim thiếu giáo.”

Ánh mắt kia như dao nhọn, dù đã gặp không ít người cao cao tại thượng khác nhưng Kim Tại Trung vẫn không khỏi run sợ, nhưng kiên cường không nhượng lui: “Không sai, anh là chỉ huy cao nhất. Nhưng tôi không thể nhìn anh vì vinh quang mà bất chấp tính mệnh đồng đội.”

“Vì vinh quang?” Trịnh Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn Kim Tại Trung, chân mày nhếch lên đầy trào phúng: “Cậu nghĩ tôi vì vinh quang ư?”

“Không đúng sao.” Kim Tại Trung đứng đối diện Trịnh Duẫn Hạo, không hề có ý nhượng bộ, “Chẳng phải biện pháp tốt nhất là để Đại Trương rút khỏi cuộc thi. Chân của anh ta cần phải nhận trị liệu nhanh nhất. Nếu anh cứ khư khư cố chấp thì có thể anh ta sẽ vĩnh viễn không thể đứng lên được nữa.”

“Hắn là bộ đội đặc chủng.” thanh âm Trịnh Duẫn Hạo nhàn nhạt, không chút để tâm ý kiến của Kim Tại Trung.

Thái độ hờ hững đó làm Kim Tại Trung hoàn toàn thất vọng, thậm chí cảm thấy bản thân cố gắng tranh đua thể hiện siêu việc nhiều năm tựa như một chuyện hài, cậu nắm chặt tay, gần như gào lên: “Thế nhưng hắn cũng là người, hắn là một cá thể hoàn chỉnh, hắn có quyền lựa chọn.”

“Cho nên cậu muốn tôi bỏ Đại Trương lại nơi này?” Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày.

Kim Tại Trung gật đầu.

“Hắn là đồng đội của tôi” Trịnh Duẫn Hạo cười lạnh lùng: “Dã Lang sẽ không bỏ rơi bất kỳ đồng đội nào.”

“Trịnh Duẫn Hạo, anh là bộ đội đặc chủng” Kim Tại Trung nhìn chằm chằm Trịnh Duẫn Hạo nói: “Lý luận chương 1 dạy rằng: Một bộ đội đặc chủng không thể đè nặng tình cảm cá nhân. Mà bây giờ, anh phải đưa ra quyết định sáng suốt. Chỉ cần để Đại Trương rời cuộc thi, chỉ cần phát tín hiệu, sẽ có trực thăng đưa anh ta đi, anh ta sẽ nhận được điều trị tốt nhất.”

“Kim Tại Trung, có ai từng nói với cậu chưa điều này: Những gì sách vở nói…” Trịnh Duẫn Hạo vừa nói lại nở nụ cười, chỉ là nụ cười này đầy trào phúng: “Chả đúng tẹo nào.”

Kim Tại Trung lặng người.

Trịnh Duẫn Hạo bẻ tay, khớp xương truyền tới tiếng “Răng Rắc.” Hắn nói: “Để Đại Trương lại… Vậy thiếu giáo à, nếu đây không phải là thực chiến diễn tập mà là trận chiến thật sự thì sao?”

“… không đúng.”

“Thiếu giáo, để tôi nói cho cậu biết.” Trịnh Duẫn Hạo khom người, kề sát vào Tại Trung nói: “Không có gì là không đúng. Cuộc thi, diễn tập, hay thực chiến đều giống nhau.”

“Thắng cuộc thi thì dễ, nhưng mất đi đồng đội càng không khó.”

“Thiếu giáo, mời trở về canh chừng.”

“Trịnh Duẫn Hạo! tôi biết tôi không có kinh nghiệm tác chiến phong phú như anh, nhưng tôi kiên trì với phán đoán của mình. Vết thương của Đại Trương đã gần động mạch chủ, anh ta cần điều trị nhanh nhất để khâu vết thương.”

Kim Tại Trung nói xong liền kiên trì đi mở pháo tín hiệu của Đại Trương. Trịnh Duẫn Hạo thấy thế liền trở người quát to: “Hữu Thiên, đánh xỉu cậu ta.”

“A?”

“Nhanh.”

“Rõ.”

Kim Tại Trung nghe thấy mệnh lệnh của Trịnh Duẫn Hạo liền lách mình né tránh Phác Hữu Thiên, nhấc chân đá vào vách hang dự định mượn sức, không ngờ cần cổ truyền đến một trận đau đớn, trước khi rơi vào hôn mê cậu đã nhìn thấy gương mặt vô cảm của Kim Tuấn Tú, và bàn tay chưa thu hồi lại.

Đây là sự ăn ý của Dã Lang.

 

 

Kim Tại Trung tỉnh lại thì đã không còn nhìn thấy màu xanh của rừng rậm, cũng không phải hang tối, mà là trần nhà bệnh viện, vây quanh mũi là mùi thuốc khó ngửi đến nỗi cậu muốn vươn tay bịt mũi lại, nhưng tay vừa động đậy liền bị kim tiêm đâm sâu, đau đến nỗi phải hít một ngụm lãnh khí.

“A, huynh tỉnh rồi.” chàng thanh niên gầy ốm ngồi bên giường thấy cậu tỉnh dậy liền đi tới kiểm tra tình trạng của cậu, miệng lại đùa: “Ngủ khỏe dữ, nghe huynh đi Dã Lang mà thấy giống đi trại nuôi heo hơn.”

Kiểu nói chuyện độc mồm quen thuộc của người nọ làm Kim Tại trung ngơ ngác, một lúc lâu xác định là tên Trầm Xương Mân cùng ký túc xá mới hỏi: “Cậu là Xương Mân?”

“Không phải thì sao nè? Huynh trông chờ ai khác hả?” Trầm Xương Mân chỉ nhỏ hơn Kim Tại Trung 2 tuổi nên gương mặt cũng trẻ con hơn, bất quá ngôn ngữ nói chuyện vẫn đủ oanh tạc như đại bác, “Em đang ở ký túc xá lại nhận được điện thoại của bệnh viện báo là huynh được đưa đến bệnh viện quân khu. Em còn tưởng là bệnh tâm thần của huynh phát bệnh sớm rồi.”

….

“Huynh…” Kim Tại Trung nhớ rõ trước khi hôn mê vẫn ở trong hang động, diễn tập chưa kết thúc. Tại sao mới chớp mắt đã ở bệnh viện, “Tại sao huynh ở đây? Diễn tập kết thúc rồi ư?”

“Còn thế nào nữa.” Tuy rằng miệng lưỡi độc hại nhưng Trầm Xương Mân vẫn ân cần đưa nước cho Tại Trung, nghe câu hỏi liền bật cười: “Lúc em đến thì chân anh đã sưng to, bác sĩ nói nếu đưa huynh đến trễ không kịp cấp cứu thì đi tong một cái chân rồi.”

“Ai đưa huynh tới? Kim Tại Trung nghe nói, liền hỏi liên tục: “Vậy còn diễn tập, em có biết ai thắng không?”

Trầm Xương Mân nghi hoặc nhìn cậu: “Chẳng phải huynh tham gia cuộc thi sao? Sao đội mình thắng lại chẳng nhớ? Lần này Dã Lang đại thắng. Cấp cao đã khen thưởng rồi còn thăng cấp cả đội lên nhị đẳng.”

“Thắng?”

“Đúng vậy.”

“Toàn bộ đội viên?”

“Đúng vậy. Huynh mất trí nhớ thiệt hả?” Trầm Xương Mân sờ trán cậu, “Bất quá nghe nói trừ huynh thì còn một người nữa bị thương, nhưng băng bó xong liền rời khỏi, có lẽ không có gì đáng ngại.”

Kim Tại Trung nắm chặt ly nước trong tay, hiển nhiên người Trầm Xương Mân nói là Đại Trương, trong lòng liền ngũ vị tạp trần, dừng một lát mới hỏi: “Vậy em biết ai đưa huynh tới không?”

“Hình như là Trịnh Duẫn Hạo.” Trầm Xương Mân bắt chéo chân, “Khi em tới thì hắn đã đi rồi, chỉ là nhìn vẻ hưng phấn của y tá như vậy thì hẳn là hắn.”

“Uhm.” Kim Tại Trung ậm ừ, dự định lành thương sẽ hỏi Trịnh Duẫn Hạo tình huống cụ thể, còn chưa nghĩ xong lại nghe Xương Mân nói.

“Trịnh Duẫn Hạo đã gửi điều lệnh của huynh về rồi, chờ chân huynh khỏi thì huynh có thể trở về đơn vị.”

“Về đơn vị? Chỗ nào?”

“Phi Long. Bộ không phải sao? Chả lẽ là Sấm Sét?”

“Huynh không có xin.”

“Hình như là Trịnh Duẫn Hạo làm dùm huynh.” Trầm Xương Mân không chú ý vẻ mặt kỳ quái của Kim Tại Trung, vô tư nói: “Cấp trên phê duyệt rồi. À, có người nhờ giao cho huynh cái này.”

Trầm Xương Mân với lấy phong thư trên bàn rồi đưa cho Kim Tại Trung, sau đó ra ngoài rót nước. Kim Tại Trung ngơ ngác nhìn phong thư, một lúc lâu mới mở bên trong ra xem. Phong thư không có mở đầu hay kết thúc gì, chỉ ngắn gọn một câu, nhưng bút tích mạnh mẽ hữu lực tựa như muốn bay khỏi mặt giấy lại vô cùng quen thuộc.

Thận trọng lời nói và hành động, muốn làm bộ đội đặc chủng thì cậu còn phải học hỏi nhiều.

Trịnh.

 

PS: chap này dài qtqđ. Đã nói sẽ post đúng lịch đã thông báo, nhưng cứ bận này nọ kia mà quên mất tiêu. XL các readers nhiều nhiều.

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.